*Nàng trơ trọi trong ký ức của mình. Nàng biết rõ mình đã làm gì, đã nói gì, đã chấp nhận gì… chỉ là khi nhìn thấy nụ cười nhạt hơn sương đó, nàng chỉ muốn vùi mặt mà khóc nấc. Rồi tự thấy mình phải mạnh mẽ, vì chẳng còn ai cho mượn một bờ vai, hay một cánh tay vụng về nữa…*